– Có đúng là chúng tôi đem đến cho anh điều bất ngờ không? – Xtark thốt lên bắt chặt tay Khruxtalep
– Pit, cậu đấy ư? – Người chỉ huy của tàu Kim cương chỉ thốt lên có vậy.
Nói chung, trước đây họ không phải là những người bạn thân, mặc dù tất nhiên, họ đã biết nhau. Nhưng bây giờ đối với Khruxtalep không ai thân thuộc và gần gũi hơn Pit Xtark được. Thậm chí ông quên mất cả Sakhbo.
Bí mật của hành tinh Rene - Phần 11 - 11 / Thiên văn học Đà Nẵng
Khruxtalep gặp Pit lần cuối cùng ở trạm Biên Thùy cách đây bốn năm. Xtark lúc đó đang chuẩn bị cho chuyến bay lên Rene, còn Khruxtalep đang thử nghiệm tinh hạm Titan.
Lúc đó Xtark là một người khỏe mạnh, vạm vỡ, da mặt hồng hào, vừa mới trên năm mươi. Còn bây giờ là một ông già tóc bạc, gầy gò đang đứng trong phòng. Có lẽ ông đã phải nếm mùi đau khổ suốt bốn năm đó. Song ông vẫn hoạt bát, đang mỉm cười.
– Vladlen Olegovits – Sakhbo đánh tiếng – cần chuẩn bị quần áo vô trùng và giải phóng hai phòng nữa.Một lúc nữa, Buagut sẽ chở đến đây hai mươi người. Uken và tất cả đội bay của tàu Foton.
– Không phải tất cả, – Xtark trở nên buồn rầu – Chúng tôi đã mai tang bốn người ở đây.
– Bốn người! – Khruxtalep đáp lại – Thế mà chúng mình đã báo tử tất cả từ lâu rồi.
– Nghĩa là chúng tôi sẽ trường thọ. – Xtark pha trò và nói nhỏ hơn một chút – Thế ở Trái Đất người ta cũng đã “mai tang” bọn tôi thật à?
– Không! Ở Trái Đất người ta đang chờ các cậu. – Khruxtalep biết rõ long quyến luyến gia đình của Xtark và trả lời hết sức dứt khoát. Rồi ông sốt ruột hỏi ngay: – Vậy các cậu đã được cứu thoát như thế nào? Cái gì đã xảy ra với Foton? Các cậu đã khám phá ra bí mật của Rene rồi à? Và các cậu có biết là Trái Đất chỉ nhận được có một nửa thông báo cuối cùng của cậu hay không? “Bất kỳ trường hợp nào cũng đừng đổ bộ xuống Rene nữa, nếu chưa nghiên cứu được…” tất cả chỉ có vậy thôi.
– Vâng, Sakhbo đã cho tôi biết.
Khruxtalep quay lại phía Muratop:
– Buagut làm sao vậy? Rốt cuộc cậu hãy kể đi chứ!
– Vladlen Olegovits, tôi sẽ giải thích tất cả, nhưng để có đầu có đuôi, có lẽ, không phải tôi là người nên nói trước.
– Câu hỏi bí mật của Rene đã được khám phá chưa à? – Xtark hỏi lại – Thôi được, cậu hãy nghe trường ca Ô -đi –xê của chúng tôi và tự quyết định lấy xem chúng tôi đã tìm ra cái bí mật đó đến mức nào nhé.
Ngay lúc đó ông nhìn thấy chai nước chanh pha nước khoáng trên bàn:
– Đến thế kỷ này rồi chưa được uống nước chanh
Pha nước vào cốc xong, ông uống một cách ngon lành.
– Chúng tôi đã phạm sai lầm lớn nhất khi quyết định đổ bộ Foton xuống Rene. Nhưng chúng tôi chẳng có một lý do đặc biệt nào để lo ngại. Hành tinh trông đến trăm phần trăm là vô sinh và không có người ở. Những cơn bão cát không làm ta lo sợ lắm. Chúng không thể gây ra tác hại đến tàu Foton. Thế là chúng tôi hạ xuống cao nguyên và bắt tay vào nghiên cứu. Điều gì đã xảy ra trong tám giờ sau đó thì cả anh và Trung tâm vũ trụ đều biết rõ. Chúng tôi đã hạ xe tự hành và lái nó về phía cửa hang để quan sát hang – đúng là trình tự như vậy. Trong lúc đó những thành viên khác của đội bay tiến hành kiểm tra và xem xét các hệ thống của tàu.
Người thợ cơ khí của chúng tôi là Adam bò vào dưới gầm tàu để kiểm tra hệ thống ổn định. Và ở đó cậu ta đã nhìn thấy như thế này…Toàn bộ đáy tàu của Foton bị phủ toàn những viên đá bầu dục nhỏ.
– Chúng phủ như thế nào?
– Hệt như những con ốc sên bám vào cái lá chúng ưa.
– Cậu muốn nói là những viên đá đã bám hút vào gầm tàu à?
– Thế vẫn chưa đủ. Những viên đá đang lần theo càng tàu bò tới tận thân tàu và sau đó bám vào đáy tàu.
– Nhưng Pit, đó chính là…chính là vật sống!
– Đúng đấy, Vladlen ạ. Đó có thể gọi là sự sống vô cơ. Tôi hình dung thấy biết bao người nổi tiếng sẽ giơ nắm đấm nhảy xô vào chúng ta vì cái tin mới này. Nhưng ta hãy nói chuyện đó sau. Còn bây giờ anh để tôi kể nốt đã.
Vậy đấy, Adam nhìn thấy rất nhiều đá dưới gầm tàu. Nhưng chủ yếu lại là điều khác. Những hòn đá đó ngốn kim loại một cách thèm khát kinh khủng. Thực ra “ngốn” là từ không chính xác lắm. Bằng cách nào đó, chúng phân ly kim loại thành những hạt cơ bản, đồng thời lấy lại toàn bộ năng lượng tỏa ra. Mãi sau này chúng tôi mới xác định được sự kiện đó.
– Không thể nào tưởng tượng được!
– Chúng hoàn toàn không quan tâm đến những chi tiết phi kim loại. Chúng chỉ thèm khát kim loại. Adam là chàng trai nhanh nhẹn. Lập tức cậu ta lao đến chỗ tôi và thông báo tất cả. Đúng lúc đó tôi mất liên lạc với xe tự hành. Tôi nghe Adam nói, nhớ lại những trạm tự động đã hy sinh và đột nhiên tôi linh cảm thấy nguyên nhân của mối nguy hiểm. Lập tức tôi liên lạc với Trái Đất và gào to hết sức: “ Bất kỳ trường hợp nào cũng đừng đổ bộ xuống Rene nếu chưa nghiên cứu được bản chất của những hòn đá hình bầu dục”
Nhưng tôi chưa kịp nói hết câu thì đèn trong phòng đã tắt. Nghĩa là những viên đá đã bò đến khoang năng lượng. Chúng chỉ cần tám giờ đã gặm thủng đáy tàu và lọt vào trung tâm. Về sau tôi thường tự trách là trong phút hiểm nghèo đó đã không biết nói ngắn gọn. Chỉ cần tôi kêu: “ Hãy đề phòng những hòn đá!” là ở Trái Đất người ta có thể hiểu tôi. Nhưng chẳng làm gì được nữa! Trong phút xúc động người ta thường làm việc trái logic. Tôi biết rằng các anh đã không nghe được những lời cuối cùng của tôi. Chính điều đó đã giày vò tôi. Như vậy là sau khi đèn tắt, tất cả chúng tôi vùng chạt xuống mặt đất, ai vớ được gì cầm nấy. Than ôi ! Chúng tôi đã hành động hấp tấp. Chúng tôi đã gạt những hòn đá bám vào vỏ tàu và quên mất rằng trong những bộ quần áo bay của chúng tôi cũng có những chi tiết kim loại. Thế là lập tức chúng tôi đã để mất hai đồng chí.
Hết phần 11
(còn nữa)
 
Tác giả: Khotgiarba Salkhov
Người dịch: Thanh Trung
Content Protection by DMCA.com