Rene là hành tinh duy nhất của Godvo, một ngôi sao đỏ đang tắt dần. Hành tinh này từ xưa mang tên của nhà chiêm tinh nổi tiếng Rene, người đã chứng minh sự tồn tại của nó.
Tuy nhiên, chẳng phải bao giờ thế giới sao Godvo cũng chỉ có một hành tinh. Ngày xửa ngày xưa nó có rất nhiều hành tinh. Nhưng cách đây nhiều triệu năm, Godvo bắt đầu bước vào giai đoạn tàn dần. Nó mờ đi, tàn lụi, cạn kiệt năng lượng. Những mối liên hệ quen thuộc bị phá vỡ. Các hành tinh chậm dần lại, đường kính quỹ đạo của chúng giảm đi và dần dần hết hành tinh này đến hành tinh khác nhập vào ngôi sao đỏ.
Bí mật của hành tinh Rene - Phần 5 - 5 / Thiên văn học Đà Nẵng
Và bây giờ chỉ còn một mẩu vật chất duy nhất còn nguyên vẹn của hệ hành tinh quay quanh ở cách Godvo tám mươi triệu km, để rồi sau vài tỷ năm nữa nó lại chia sẻ số phận với những hành tinh trước nó.
Khruxtalep chuyển toàn bộ hệ thống của tàu sang điều khiển tự động và thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng họ đã đến đích ! Tàu Kim cương đang là vệ tinh nhân tạo của Rene.
Có thể nói là giai đoạn du hành đầu tiên đã kết thúc mỹ mãn. Gần bảy mươi giờ làm việc căng thẳng và tàu Kim cương hầu như đang ở mục tiêu. Sau một ngày nữa họ sẽ bắt đầu nghiên cứu Rene. Sau một ngày nữa có lẽ họ sẽ có chỗ bám víu nào đó. Còn bây giờ thì hãy nghỉ ngơi, hoàn toàn yên ổn trong những căn buồng hồi sức.
Tất nhiên họ muốn quan sát Rene ngay ngày hôm nay, ngay bây giờ. Nhưng người chỉ huy rất dứt khoát. Sau bảy mươi giờ không ngủ thì ngay cả sự theo dõi chăm chú của những máy điều hòa sinh học, họ vẫn cần hồi phục sức lực.
Tất cả những gì họ làm được cho đến tận bây giờ mới chỉ là đoạn mở đầu. Sau một ngày nữa mới bắt đầu công việc thực sự. Và ai mà biết được công việc đó sẽ đòi hỏi các thành viên của đội bay phải thực sự có những phẩm chất như thế nào.
Vladlen OleGovits, Sakhbo và Uken ở trong một căn phòng tròn của tàu Kim cương, không rời mắt khỏi màn ảnh màu tím – đó là bề mặt hành tinh Rene đang ánh lên trên màn ảnh mọi sắc thái tim tím.
Máy truyền hình thăm dò đang bay liệng trong khí quyển của Rene. Cho đến bây giờ mọi thứ đều ổn cả. Liên lạc không phút nào ngừng.
Ở phía dưới, cái hoang mạc màu tím vô tận đang trôi qua. Đâu đó trồi lên những khối đá tảng nứt nẻ màu tối. Chung quanh các khối đá tảng và ngay cả bên trên chúng đều có những hòn đá bầu dục nhẵn nhụi. Ngôi sao Godvo vẫn còn đủ năng lượng để đốt chúng nóng đến 70 độ bách phân.
Bỗng nhiên ở một trong các khoảng quan sát được, cát bắt đầu chuyển động. Có lẽ những luồng không khí ngược chiều mạnh đã cuốn lên những vòi rồng cát cao tới vài trăm mét. Cát quay càng ngày càng nhanh. Đường kính đáy vòi rồng bắt đầu tăng lên. Cột cát hơi nghiêng về bên này rồi bên kia và sau đó dường như đã tìm được cho mình một hướng thích hợp, nó đột ngột ngã rạp xuống và lao đi trên hoang mạc, cuốn theo hết khối cát này đến khối cát khác. Bây giờ đó khống còn là cái vòi rồng nữa, mà là đám mây thuôn thuôn màu tím đang bay nhanh trên hoang mạc và từ nó chốc chốc lại bay vọt ra những khối đá khổng lồ và đập vào mặt đất vỡ tan.
– Phải vậy sao? – Khrutalep quay lại phía các đồng nghiệp – Chúng ta phải hy sinh một vệ tinh truyền hình vì khoa học sao?
– Tất nhiên rồi – Sakhbo đồng tình- chính chúng ta hy sinh cái máy thăm dò đó còn hơn là chờ cho cái tên lừa đảo màu tím này lôi nó khỏi tay chúng ra mà không xin phép.
– Ôi cái vệ tinh truyền hình khốn khổ! – Uken vờ than thở – Mày vừa mới bay liệng tự do trên không thôi mà ! Cầu cho đây là sự hy sinh cuối cùng ở cái hành tinh “ hạnh phúc và mến khách ” này !
Chuyển sang điều khiển bằng tay, Khrutalep nhanh chóng thúc vệ tinh truyền hình bám theo cơn lốc và cho nó bổ nhào xuống với tính toán rằng nó sẽ rơi vào chính giữa đám mây cát.
Ảnh trên màn hình máy thu bắt đầu chạy, nhảy nhảy, giật giật. Bản thân vệ tinh truyền hình giãy giụa trong các luồng cát như con cá rơi vào lưới. Các động cơ khá mạnh của nó hầu như chẳng giúp gì được cho nó. Nó bị đám mây kéo theo về phía những vách đá hình răng lược màu xanh nhạt ở phía chân trời. Khruxtalep điều khiển cho vệ tinh truyền hình đi theo chuyển động của đám mây, tăng tốc độ của nó gần tới cực đại và chiếc máy tự động phải lăn lộn rất vất vả, xong nó vẫn tuột được khỏi những luồng cát và khí cuộn xoáy như điên dại. Người chỉ huy đưa nó lên đến độ cao mà vòi rồng không cuốn tới được và quay hỏi các nhà du hành vũ trụ:
– Các cậu có hiểu được điều gì không?
– Liên lạc không ngừng giây nào – Sakhbo hồi hộp trả lời – Nghĩa là nguyên nhân làm tàu Foton im lặng hoàn toàn không phải là các cơn bão cát.
– Cơn lốc hầu như không có sóng vượt trước- Uken thốt lên,- cát bay không có khả năng chặn ngay cả liên lạc vô tuyến chứ chưa nói gì đến kênh liên lạc điểm… Tóm lại, theo những ấn tượng đầu tiên thì đây là trận cuồng phong bình thường nhất. Cố nhiên là bình thường đối với hành tinh này. Tất nhiên, tốc độ thì kinh khủng…
– Và nó hoàn toàn chẳng phải bay ra từ những cái hang – Sakhbo ủng hộ anh.
– Mình cũng nghĩ vậy,- người chỉ huy lẩm nhẩm .
– Anh nói gì thế? Sakhbo hỏi lại/
– Được, ta hãy quan sát tiếp. – Khruxtalep trả lời.
Vệ tinh truyền hình phóng nhanh về phía rặng núi hình răng lược. Đằng sau nó chắc là cao nguyên đá bằng phẳng. Chính ở đó , những trạm tự động đầu tiên đổ bộ xuống Rene đã mất tăm. Chính ở đó, đoàn thám hiểm của Xtark cũng đã biến mất…
Hết phần 5
(còn nữa)
 
Tác giả: Khotgiarba Salkhov
Người dịch: Thanh Trung
Content Protection by DMCA.com