Bầu trời xung quanh cũng giống như ở mọi nơi khác vùng biên Thiên Hà. Những ngôi sao màu vàng không nhấp nháy, sáng lên trong các chòm sao. Một số ngôi sao có vẻ sáng hơn một chút. Một trong những ngôi sao đó là Mặt trời.
Đĩa sao Godvo nóng bỏng mới vừa nãy còn ở trên Rene. Đêm màu tím tối như bưng bắt đầu đến trên cao nguyên đó. Quầng sáng của tất cả các sắc thái màu tím bao quanh hành tinh.
Bí mật của hành tinh Rene - Phần 8 - 8 / Thiên văn học Đà Nẵng
Buagut vẫn bay cạnh Kim cương như trước. Sakhbo và Uken đang “làm phép” quanh nó. Cần phải xem xét khối đổ bộ, nạp nhiên liệu lỏng vào các thùng của nó, kiểm tra hệ thống càng. Tất cả những công việc đó đều có thể làm tự động không cần ra khỏi tàu Kim cương. Nhưng Uken và Sakhbo, hơi mệt mỏi vì ở lâu trong những căn buồng đủ tiện nghi của tàu, đã đề nghị Khruxtalep cho phép họ thực hiện tất cả những thao tác đó bằng tay. Bây giờ mặc những bộ quần áo bay nhẹ, họ đang đẩy bộ càng vào ổ nằm dưới đáy.
Cuối cùng họ kiểm tra xong. Buagut hoạt động rất tốt. Các nhà du hành trở về tàu Kim cương. Khruxtalep bật dụng cụ theo dõi bằng hồng ngoại và ra lệnh cho Buagut đổ bộ tự động.
Quay chầm chậm, Buagut hạ dần xuống. Từ miệng phun của nó vọt ra ngọn lửa màu xanh. Trên màn ảnh lại hiện ra cao nguyên đá, vết tích của Foton và xe tự hành, cái hang.
Cách cái hang đã định khoảng hai chục mét có một khoảng bằng phẳng thuận tiện. Các nhà du hành vũ trụ quyết định đưa khối đổ bộ xuống đó. Cái miệng phun bên sườn của Buagut bắt đầu làm việc. Bây giờ nó chuyển động phía trên cao nguyên, trên một đệm không khí. Khối đổ bộ tiến dần đến khoảng trống và thận trọng hạ xuống mặt đất. Ảnh trên màn vô tuyến hơi rung lên.
Các nhà du hành đưa mắt nhìn nhau. Buagut đã tới chăng?
Những đèn pha màu xanh của nó bật sáng đến chói mắt, rọi khắp xung quanh khối đổ bộ. Chùm ánh sáng chói chang đập vào cửa hang tối om. Có thể nhìn rõ thành hang sần sùi, những chỗ trồi lên, những chỗ đứt gãy.Ngay sau cửa hang có một ngách hang rẽ quặt sang hướng khác. Nó dẫn đến đâu thì chỉ có thể dự đoán thôi.
Các nhà du hành nhìn vào đồng hồ.
– Theo đồng hồ trên tàu, – người chỉ huy nhẩm tính- bây giờ là hai mươi giờ mười lăm phút. Nghĩa là Buagut phải ở lại trên Rene đến tám giờ mười lăm. Trong thời gian đó chúng ta cần dưỡng sức. Nhưng đồng thời cũng phải canh gác.
Thật khó tả cái cảm giác căng thẳng của các nhà du hành đang ngồi nhìn màn ảnh khi kim giờ tiến gần đến số 4. Buagut đã ở trên bề mặt Rene đã gần tám giờ đồng hồ. Trước đây Foton cũng đã ở trên đó chừng ấy giờ.
Đồng hồ chỉ bốn rưỡi, sau đó năm, sáu, bảy giờ. Liên lạc với Buagut vẫn tốt. Mọi cái đều bình thường.
Đúng vào tám giờ mười lăm, chỉ huy ra lệnh cho Buagut bay lên. Cuộc thử nghiệm đã thành công, song trông Khruxtalep có vẻ lo lắng.
– Phải chăng chúng ta đã bỏ qua cái gì?- Ông nói thầm.
– Cái gì vậy. Vladlen Olegovits? – Uken ko kìm được.
– Theo tôi mọi cái đều ổn cả mà!
– Gay là ở chỗ đó đấy, mọi cái đều ổn cả, – Sakhbo đáp lại.
– Đúng, người chỉ huy đồng tình với anh, – chúng ta chẳng tìm ra được chút bí mật nào. Vẫn như trước, ta không biết mối nguy hiểu từ phía nào và Buagut sẽ đứng vững đến mức nào.
– Vladlen Olegovits, có lẽ đã không còn mối nguy nào chăng? Trước đây đã có một cái gì đó, còn bây giờ thì không. Thôi được, giả sử đã có nền văn minh khác đến ở đây, nó đã bắt đi đội bay của Foton và thiết bị của tàu, còn bây giờ hành tinh trơ trọi và không có người giống như cách đây hàng triệu năm.
– Thế các cậu không thấy đó là sự trùng hợp quá kỳ lạ à? Foton và các vị khách đồng thời đến Rene.
– Nhưng rất có thể là họ có trạm gác ở đây. Và mỗi lần nhận được tín hiệu liền bay đến đây. – Uken tiếp tục phát triển ý nghĩ của anh.
– Chỉ trong vòng tám tiếng ? Còn trong trường hợp đối với các trạm tự động thì thậm chí có ba tiếng thôi sao?
– Vả lại, sao lại có nền văn minh gì mà kỳ quặc thế. Bắt cóc đội bay của một thế giới khác tại một hành tinh không người ở và tháo dỡ một con tàu vũ trụ lạ, – Sakhbo nói thêm.
– Mình cho là cần phải nghiên cứu cái hang – Khruxtalep thốt lên quả quyết.
– Có lẽ, vẫn có một cái gì đó đã xảy ra. Chúng ta đã không nhận ra, trường bảo vệ của Buagut chịu đựng được.
– Dù sao thì Buagut đã chứng minh được rằng nó có khả năng ở lại lâu trên bề mặt hành tinh.
– Cần phải đổ bộ,- người chỉ huy lặp lại một cách quả quyết.
Ông đặt tay lên vai những người bạn đồng hành.
– Các cậu mặc áo bay đi. Chuẩn bị đổ bộ
– Tuân lệnh.
Quay chầm chậm, lần thứ 2 Buagut hạ xuống cao nguyên đá. Để không mạo hiểm một cách vô ích, các nhà du hành đã lái nó xuống chỗ cũ trước hang. Khruxtalep bắt liên lạc ngay.
– Chúc mừng các cậu đã hạ cánh thành công! Cảm giác thế nào?
– Tuyệt !
– Đã quan sát gì chưa? Có thấy gì mới không?
– Không có gì đặc biệt. Buagut nằm ở vị trí ổn định. Dưới chúng tôi là khoảng bằng phẳng không có đã. Nói chung ở đây không có những chỗ như vậy.Những tảng đá lớn rải rác, hỗn độn trên cao nguyên, còn xung quanh chúng rất nhiều những hòn đá bầu dục nhỏ hơn. Bản thân bề mặt cao nguyên cho ta cảm giác kỳ lạ là nó phủ đầy những lỗ nhỏ.
– Lỗ nhỏ à?
– Vâng, đường kính nửa centimet.
– Những lỗ nhỏ đó tạo nên một hình vẽ nào không?
– Không, chúng phân bố không có hệ thống.
– Dưới đây Buagut cũng có lỗ nhỏ chứ?
– Vâng, rất nhiều.
– Tốt, thế còn cái hang?
– Cái hang là một đường hầm nằm ngang, mép rất mấp mô. Có lẽ nó được tạo ra do sự phong hóa của vỉa đá nhẹ. Cao sáu mét, rộng bảy. Chúng tôi quan sát vào sâu được khoảng bốn mét. Trên bốn mét ấy chẳng có gì lý thú cả. Nhân tiện nói thêm, trước cửa hang không có các lỗ nhỏ.
– Vladlen Olegovits! – Giọng xúc động của Uken vang lên.- Tôi đã thấy! Đã thấy!
– Cậu nhìn thấy gì Uken?- Khruxtalep hỏi, anh hình dung Avezop đang nháy nháy mắt bên trái. – Sát ngay vách đá có một tấm gì đó màu xanh phải không?
– Có lẽ đó là tấm panen của tàu Foton – Sakhbo giải thích.
– Panen của tàu Foton à? Làm sao nó lại rơi vào đấy? Vì bản thân Foton nằm khá xa vách đá phải không?
– Vâng, bốn kilomet năm trăm sáu mươi mét.
– Có thể trên đó có viết gì chăng? Hay có khắc dấu hiệu nào chăng?
– Panen hơi bị đất vùi. Từ đây không nhận ra được.
– Các cậu ơi, cần phải lấy tấm panen.
– Rõ, Vladlen Olegovits – Sakhbo đáp lại – tôi đi một nháy mắt thôi.
– Đứng, Sakhbo, người chỉ huy trả lời – không được nữa đâu.
– Sao vậy?
– Tôi chưa muốn nói với các cậu,nhất định…sẽ đi ngang qua. Ở hoang mạc phía đông mới hình thành một vòi rồng khổng lồ. Nó đang phóng về phía các cậu đấy, vài phút nữa nó sẽ phóng qua đầu các cậu. Hãy chuẩn bị đi, hãy cho các vòi bám hoạt động. Có thể, họ đã bắt đầu thử chúng ta…
– Chẳng có gì đáng sợ đâu. Chúng tôi chịu đựng được.
Hết phần 8
(còn nữa)
 
Tác giả: Khotgiarba Salkhov
Người dịch: Thanh Trung
Content Protection by DMCA.com