…Trên màn ảnh thấp thoáng bóng cát tím. Thân Buagut hơi lắc lư. Nó lắc lư cùng với trường bảo vệ. Gió rít lên. Các máy định vị vô tuyến không thể xuyên qua luồng cát hỗn loạn. Đam mấy tím cuộn xoáy trên cao nguyên. Nhưng liên lạc vẫn không bị ngừng. Các nhà du hành thông báo rằng Buagut chịu đựng thật tuyệt.
Trận múa may điên dại của gió và cát kéo dài hai giờ. Cuối cùng bão táp giảm dần. Trên cao nguyên lại đầy những tia nắng nóng của Godvo.
– Có lẽ chúng tôi đã chịu đựng được, Vladlen Olegovits – Sakhbo tự hào báo cho người chỉ huy. – Mọi hệ thống của tàu hoạt động bình thường.
– Rất tốt. Thế còn tấm panen thì sao?
– Panen đã biến mất.
– Sau cơn lốc như vậy thì điều đó cũng chẳng có gì lạ cả.
– Anh cho phép tìm chứ?
– Được thôi, nhưng sẽ phải tìm nó trên một diện tích rộng hàng nghìn mét vuông đấy.
– Nhưng vẫn tìm chứ? Bỗng nhiên nó mắc ở đâu đó chăng? Chúng ta chỉ có một trong hàng nghìn cơ hội.
– Thôi đành vậy, phải cho phép cậu. Nhưng cậu chỉ được phép hoạt động
dưới sự bảo vệ của trường lực thôi đấy.
– Tất nhiên.
Trong buồng lái của tàu Kim cương, Khruxtalep đã đứng dậy để chuẩn bị cho mình cốc rượu chanh pha nước khoáng, nhưng vào đúng lúc đó, giọng bối rối của Sakhbo làm ông dừng lại.
– Vladlen Olegovits, ai đó đã xếp những viên đá quanh Buagut…
– Mình không hiểu. – Quả thực ông không hiểu gì.
– Phải, những hòn đá bầu dục nhỏ… Bây giờ chúng nằm quanh con tàu, đúng ở ranh giới trường lực.
– Trước đây không có chúng à?
– Có lẽ không…
– Có lẽ không hay là không?
– Lúc đầu chúng tôi không để ý. Còn bây giờ nhận thấy điều đó rất rõ.
– Vậy những viên đá nằm thế nào? Xếp thành tường? Hay thành một lớp?
– Thành một lớp, như thể ai đó muốn lát lên khoảng đất quanh tàu.
– Tôi lại nhìn thấy nó! – Giọng hân hoan của Uken ập vào buồng vô tuyến. – Kia, nó nằm ở kia kìa!
– Ai?
– Cái tấm xanh xanh của tàu Foton ấy. Gió thổi nó vào hang.
– Cậu không lầm đấy chứ Uken ?
– Cậu ấy nói đúng đấy!- Sakhbo cũng xác nhận- Gió đã thổi tấm panen vào hang. Thực ra, chúng tôi chỉ nhìn thấy một góc, nhưng chắc chắn nó đấy.
– Cần phải đi lấy nó.
– Tôi sẽ đi lấy, Vladlen Olegovits.
– Hãy đưa Buagut đến càng gần hang càng tốt. Cần cho tấm panen nằm vào vùng trường bảo vệ. Chỉ lúc đó tôi mới cho phép ra khỏi tàu.
– Rõ.
– Sakhbo, mình giao cho cậu đi lấy tấm panen. Và đừng lề mề đấy. Cầm lấy tấm panen và vào tàu ngay. Còn cậu, Uken, luôn luôn liên lạc đấy nhé.
– Rõ.
Buagut lại lắc mạnh, từ dưới đáy của nó một bộ càng thò ra. Con tàu từ từ tiến lại phía hang. Mở cửa nắp, Sakhbo nhảy xuống đất và đi vào hang.
Và vào lúc anh ta khuất trong cửa hang rộng thì trên màn ảnh thoáng hiện lên một cảnh mà Khruxtalep không thể tin vào mắt mình.
Thực ra, trong dãy núi có nhiều hang. Các nhà du hành quan tâm đến chính cái hang đó chỉ vì xe tự hành của tàu Foton đã chết ở gần đó. Đó là cái hang lớn nhất. Những cái hang khác nhỏ hơn. Cạnh một trong các hang đó có một tảng đá khổng lồ, có lẽ bão đã ném đá vào đến đây. Tảng đá đó đứng chắn đường làm cho từ Buagut không thể nhìn sang cửa hang bên cạnh. Nhưng nhờ vệ tinh truyền hình Khruxtalep vẫn trông thấy tất cả.
Ông kinh ngạc thấy một sinh vật huyền bí từ hang đó đi ra cao nguyên. Con vật đó có cái đầu vuông và cái bướu khổng lồ trên lưng. Nó di chuyển trên hai cẳng. Da có màu vàng độc.
Sinh vật đó dừng lại ở cửa hang, nhún nhảy vòng qua tảng đá và tiến lại phía Buagut.
Khruxtalep xúc động quát lên:
– Uken! Uken! Gọi ngay Sakhbo trở lại đi !
Uken im lặng.
– Uken! – Khruxtalep gào lên – Uken !
Không có tiếng trả lời.
Sakhbo không ra khỏi hang.
Sinh vật màu vàng có bướu vẫn nhún nhảy tiến về phía Buagut. “Trường bảo vệ làm sao rồi không” – Khruxtalep thoáng nghĩ.
Như bị bùa mê, ông nhìn bên ngoài ảnh, cảm thấy mình hoàn toàn bất lực.
Bỗng nhiên cửa nắp Buagut mở ra. Chính Uken đã tự mở. Sinh vật trườn vào trong tàu. Mấy phút nặng nề trôi qua.
Sakhbo vẫn chưa xuất hiện.
Cửa nắp của Buagut lại mở ra, công dân bí ẩn của hành tinh Rene xuất hiện, và sau đó là…Uken.
Sinh vật đó vẫn nhún nhảy đi như cũ còn Uken thì nhảy lò cò từ phía này sang phía kia hệt như một con thỏ. Thế là họ tiến đến cửa hang và nhanh chóng mất hút vào trong đó.
Ai có thể dự đoán được điều đó? Mà dự đoán được gì ở đó chứ! Ai tin điều đó? Nếu ông thông báo điều đó về Trái Đất thì ở đó người ta quả quyết là Khruxtalep bị điên rồi.
Khruxtalep, nhà du hành nổi tiếng và vị chỉ huy tàu, vì sợ mà điên rồi! Ở Trái Đất người ta biết rõ rằng hành tinh Rene không có người ở. Không thể có sự sống ở trên đó.
Ở trung tâm vũ trụ, người ta hết sức nghiêm túc theo dõi bất kỳ thông báo nào của ông về những tính chất lạ thường của các cơn bão cát, về những chấn động mạnh của đất, về những vụ phun trào của núi lửa, về các luông dung nham nóng bỏng, về từ trường và bụi phóng xạ, nhưng còn về điều này thì ôi…!
Đúng là không còn nghi ngờ gì nữa. Ở trung tâm vũ trụ, người ta sẽ coi thông báo của ông về việc đội bay hi sinh và một sinh vật xuất hiện trên Rene, hơn nữa một sinh vật có lý trí, bởi vì bằng cách nào đó nó biết loại trừ được trường bảo vệ và sai khiến được Uken, là điều hoang tưởng !
Cảm giác đầu tiên của ông là sự tuyệt vọng, còn ước muốn đầu tiên là phóng nhanh xuống cứu các bạn.
Nhưng ông có thể giúp được các đồng chí của mình như thế nào? Hạ cánh xuống bên cạnh hang trên cao nguyên đá để rồi lại thêm một mạng nữa hi sinh chăng? Bởi vì chắc chắn rằng những thổ dân màu da vàng của Rene sẽ đoạt được cả tàu Kim cương và chỉ huy của nó.
Chiếu xạ và các hang chăng? Nhưng các nếp đá có thể bảo vệ chắc chắn những hành lang ngầm khỏi bất kỳ bức xạ nào.
Bắn phá núi chăng? Nhưng như thế có nghĩa là chôn sống các nhà du hành vũ trụ, mà có thể họ còn sống lâu nữa. Họ sẽ sống … ở đâu?
Sakhbo…Uken…Các cậu ơi….Các cậu ở đâu?
Hết phần 9
(còn nữa)
Tác giả: Khotgiarba Salkhov
Người dịch: Thanh Trung
Bình luận