Sakhbo, một con người vẻ mặt thì khắc khổ đến vậy, mà khi nói đến các đồng chí thì lại dịu dàng và dễ nhường nhịn đến thế. Còn Uken thì sao? Nhà khí tượng có khuôn mặt tròn vành vạnh và tốt bụng đó, người mà ông đã lôi khỏi phòng thí nghiệm và làm mai một ở đây! Có đáng làm điều đó không?
“Tất nhiên không. – Khruxtalep tự phản đối mình – Uken cần phải có mặt trên Rene. Thứ nhất là vì chính cậu ấy có kết luận chính xác nhất về các cơn bão cát mà Khruxtalep ít tin là chúng nguy hiểm, song ở Trái Đất người ta lại cho là chúng có ý nghĩa quyết định. Điểm thứ hai là chỉ có những con người không quen với du hành vu trụ, có cái nhìn mới mẻ, mới có thể nhận ra được cái gì đó liên quan tới bí ẩn của Rene…Uken đã là một người như vậy “
Đã là – những từ đó quất mạnh vào thần kinh người chỉ huy. Đột nhiên chúng vang khắp con tàu.
Giống như con sư tử bị lùa vào chuồng, Khruxtalep chạy lung tung trong căn phòng rộng rãi của tàu Kim cương. Lúc thì ông tự quở trách mình sơ suất và không nhìn xa, lúc thì kinh ngạc khi nhớ lại sinh vật có bướu, lúc thì khao khát nhìn chăm chăm vào ảnh, hy vọng Sakhbo và Uken sắp ra khỏi hang.
Ông thừ ra một lúc, trở nên tuyệt vọng giống như mọi người trần tục…Nhưng ông là chỉ huy và bổn phận của người chỉ huy khiến ông hành động. Cuộc thám hiểm vẫn chưa kết thúc. Vẫn còn phải chiến đấu. Căng thẳng đã bớt đi.Cần phải cân nhắc mọi thứ một cách bình tĩnh, tỉnh táo, chin chắn.
Khruxtalep biết trước mắt cần phải làm gì. Ông sẽ bay cùng với hành tinh, sẽ quan sát chặt chẽ cái hang. Nhờ buồng hồi sức có thể duy trì sức làm việc lâu dài mà không ngủ.
Cần tìm kiếm những bằng chứng xác đáng về sự tồn tại của những người gù đầu vuông trên Rene. Cần làm sao cho trên Trái Đất người ta tin vào điều đó. Cần chứng minh rằng bí mật của Rene sâu sắc hơn điều đã dự đoán. Cần ngay lập tức làm báo cáo cho Trung tâm vũ trụ.
Ông đã nghĩ vậy vào lúc mà trên đời này ông chẳng còn muốn gì hơn là đổ bộ tàu Kim cương xuống cao nguyên và xông vào hang tìm kiếm đồng đội của mình.
Khruxtalep không sợ mối nguy hiểm đang đe dọa ông. Nghĩa vụ trước Trái Đất đã ngăn ông lại. Con người không dễ gì kiếm được tri thức. Để có chúng, người ta luôn luôn phải trả giá bằng những sự hy sinh. Có lẽ, từ nay về sau cũng sẽ phải như vậy.
Từ trong hang đi ra hai người: Sakhbo và một cư dân của Rene. Ho đi đến chỗ Buagut và đột nhiên trườn vào dưới đáy nó. Một phút sau, Sakhbo trèo vào Buagut và lôi dụng cụ ra. Anh ta lại trườn cùng dụng cụ vào dưới khối đổ bộ.
Sau một lúc khá lâu ở dưới đó, cuối cùng Sakhbo và người bản xứ lại chui ra ngoài. Họ tụt vào trong tàu qua cửa nắp để mở, cửa nắp đóng lại. Buagut rùng mình và vừa từ từ quay vừa bắt đầu bay lên.
Và lại như bị bùa mê, Khruxtalep nhìn chăm chăm điều đang xảy ra. Khi mà hy vọng thành công của cuộc thám hiểm dường như đã mất thì đột nhiên cả Sakhbo và người công dân bí ẩn của Rene lại xuất hiện. Hơn nữa, Buagut đang chở họ về phía tàu Kim cương. Và cả Uken có lẽ vẫn sống mạnh khỏe.
Phải chăng bí mật của hành tinh Rene đã được khám phá?
Buagut dừng lại cách tàu Kim cương khoảng một trăm mét, Khruxtalep lại lo lắng. Cái gì đã xảy ra vậy?
Cửa nắp mở ra, Sakhbo chui ra ngoài khoảng không. Nhưng mà cậu ấy đang làm cái gì thế kia? Tay cậu ta cầm chiếc đèn pin và lúc thì bật, lúc thì tắt.
Khruxtalep lập tức hiểu ngay: Cậu ta đang đánh tín hiệu. Trên Buagut liên lạc vô tuyến của họ đã bị hỏng hóc gì đó và Sakhbo ý chừng phải dùng đến tín hiệu Mooc:
“ Buagut đã bị nhiễm trùng, anh đừng lại gần, hãy chuẩn bị các buồng khử trùng và hai bộ quần áo vô trùng”
Tắt và bật ánh sáng trong phòng, người chỉ huy trả lời: “ Tôi hiểu, sau một phút nữa mọi cái sẽ xong “.
“Anh hãy cho Buagut quay trở lại Rene” – Sakhbo báo hiệu.
Cùng lúc đó, hành khách thứ hai của Buagut cũng trèo ra khoảng không. Lúc này bóng đen khổng lồ của tàu Kim cương trùm lấy họ và Khruxtalep không thể nào nhìn rõ thổ dân của Rene. Các du khách bay đến phía phòng cách ly.
Khruxtalep ấn nút. Cánh cửa phòng cách ly mở ra cho Sakhbo và người bạn đồng hành của cậu ta bước vào tinh hạm.
Công việc khử trùng thường kéo dài khoảng chục phút. Suốt chục phút kéo dài dằng dặc đó, Khruxtalep suy nghĩ biết bao điều, trí tưởng tượng của ông vẽ nên biết bao hình ảnh! Bây giờ đây ông sẽ nhìn thấy người dân sống trong những cái hang dưới long đất ở Rene. Phải chăng Sakhbo và Uken đã giao tiếp với họ.
Những bóng đèn đỏ trên bảng điều khiển vụt tắt. Đã hết giờ khử trùng. Cửa trong của buồng khử trùng bật mở.
Ngoài hành lang vang lên những tiếng bước chân. Khruxtalep cố ý tắt hết các thiết bị truyền hình. Ông không muốn nhìn trên màn ảnh. Ông phải nhìn tận mắt tất cả.
Tiếng bước chân đã đến gần.
Khruxtalep đứng dậy đón.
Hai người bước vào phòng.
Người chỉ huy đang chơ đợi bất kỳ điều gì cơ, chứ không phải điều này. Sakhbo và Pit Xtark – chỉ huy tàu Foton – bước vào phòng khách.
Hết phần 10
(còn nữa)
Tác giả: Khotgiarba Salkhov
Người dịch: Thanh Trung
Bình luận