Chúng tôi trú trong cái hầm của mình gần bảy chục giờ. Bốn chục giờ đầu tiên Foton tiếp tục sụt xuống. Do vậy chúng tôi kết luận rằng đá vẫn đang ngốn kim loại. Cuối cùng bắt đầu tương đối yên. Có lẽ các chú “ ốc sên “ đã chè chén xong. Chúng không đụng đến chúng tôi. Chẳng có kẻ nào khoan những bức tường mỏng của cái pháo đài huyền ảo của chúng tôi. Tự chúng tôi phải dám tấn công. Và chúng tôi đã dám tấn công.
Nhưng trước hết chúng tôi đã rất khốn khổ với những bộ quần áo bay. Cần thay thế tất cả những chi tiết kim loại trong chúng. Thoạt nhìn công việc có vẻ đơn giản. Nhưng khi bắt tay trực tiếp làm thì mới vỡ lẽ là trong bộ quần áo bay có dùng rất nhiều kim loại. Khổ công nhất là với quần mũ kín. Cuối cùng đã tìm ra cách giải quyết đơn giản. Lấy mấy cái hộp chất dẻo đựng hạt vụn, lắp kín vào thế là xong. Thành thực mà nói, các chàng trai của chúng tôi phải rất sáng trí mới làm cho những bộ quần áo bay thích hợp với việc đi lại trên bề mặt Rene. Để cho chắc chắn, chúng tôi đã sơn chúng bằng sơn cách điện, có màu vàng độc và mùi khó chịu.
– Tôi đã tưởng nhầm các anh là những quái vật thổ cư – Khruxtalep công nhận.
– Vladlen, sớm muộn rồi anh cũng có thể nhận ra. Bình tâm lại, cân nhắc mọi điều và hiểu được những người có bướu màu vàng đó thực tế là ai.
– Lẽ ra mình phải nhận ra ngay – Khruxtalep buồn rầu đáp lại.
– Can gì! – Xtark vỗ về ông – Nếu như chúng ta nhận ra mọi cái ngay lập tức thì bay vào vũ trụ đã chẳng có gì là thú vị cả. Vậy là tới ngày thứ tư ở trên hành tinh, năm nhà du hành vũ trụ trong đội bay của chúng tôi đã ra khỏi phòng khách. Trong đó có cả tôi. Một cảnh tượng không hay hiện ra trước mắt chúng tôi. Khung tàu đã bị gặm trần trục, gần hang là chiếc xe tự hành cũng bị gặm như vậy và những con “ốc sên” bình thản nằm trên cao nguyên. Ở lại lâu nữa trong tàu Foton thì nguy hiểm. Những cơn bão mạnh có thể quật đổ “ cái lồng “ của chúng tôi và đồng thời kết liễu chúng tôi. Cần tìm nơi trú ngụ chắc chắn hơn. Chúng tôi chú ý ngay đến những cái hang.
Hôm sau, sau khi ra khỏi phòng khách, chúng tôi đi đến những cái hang. Chúng được tạo ra như thế nào chúng tôi không hể biết, nhưng may mắn là ở đó hoàn toàn không có “ ốc sên “ . Như sau này chúng tôi biết, nói chung chúng tránh bóng tối.
Với những cái hang thì chúng tôi gặp may mắn ngay. Đã tìm được một phòng khổng lồ dưới mặt đất. Có mấy lối thông ra cao nguyên. Sau đó chúng tôi bắt đầu chuyển lại đấy toàn bộ tài sản còn sót lại của tàu Foton. Những vật phi kim loại được vận chuyển khá dễ dàng nếu không kể rằng từ tàu Foton đến hang đường thẳng là gần năm kilomet, hàng đến vài trăm tấn, còn chúng tôi thì có mười bảy người mặc những bộ quần áo bay không gọn gàng. Đó đúng là một thiên anh hùng ca! Nhưng cái gì đã bắt đầu khi chúng tôi khiêng kim loại? Rõ quá rồi, xe chở hàng tự động bị mất ngay. “ Ốc sên “ ngốn nó hết sạch trong ba giờ. Còn khi kéo vào hang những cái thùng dụng cụ và acquy thì suýt nữa chúng ngốn chính chúng tôi, bất kể đối với những con “ ốc sên “ đó chúng tôi là những thứ hoàn toàn không chén được. Chúng tôi làm như sau: năm người khiêng hành lý, còn những người còn lại thử gạt “ốc sên”. Đến lúc này chúng tôi đã học được một cái gì đó. Phải nửa năm chúng tôi mới chuyển hết hàng.
– Còn sau đó? Vì các anh còn ở đây những ba năm rưỡi nữa cơ mà.
– Ồ chúng tôi cũng chẳng có thì giờ ma buồn. Bốn người chúng tôi nghiên cứu thiết bị liên lạc điểm. Chúng tôi chưa mất hết hy vọng liên lạc với Trái Đất. Những người khác nghiên cứu Rene, bão cát, “ ốc sên “. Godvo. Ngoài ra chúng tôi chờ. Chờ xem có ngôi sao nhỏ nào xuất hiện trên bầu trời đêm hay không. Chúng tôi đã đặt người trực đêm và cứ mỗi đêm lại sục sạo bầu trời bằng chiếc kính thiên văn nhỏ. Thành thực mà nói chỉ có niềm tin vào ngôi sao nhỏ đó hỗ trợ cho chúng tôi.
Chúng tôi ghi sổ trực. Ở đó có chép không ít điều lý thú. Tôi không biết đã xảy ra như thế nào, song chúng tôi không nhận ra là các anh đã đến. Có lẽ là chúng tôi đã không dám hy vọng rằng các anh lại tới nhanh đến vậy. Chúng tôi cũng đã bỏ lỡ chuyến đổ bộ đầu tiên của Buagut.
– Pit, xin lỗi đã ngắt lời anh. Tại sao chuyến đầu Buagut không bị “ ốc sên “ tấn công?
Hết phần 13
(còn nữa)
Tác giả: Khotgiarba Salkhov
Bình luận