Thời thơ ấu

Đó là chuyện đã diễn ra 16 năm về trước nhưng mỗi khi nhớ lại trong tôi vẫn dâng lên một nỗi niềm khó tả. Bố là người đầu tiên dẫn tôi đến với môn khoa học lí thú thiên văn. Bố đã cấy vào trong tôi sở thích “ngắm mà không bắn”. Bố tôi là một người say mê thiên văn học, ông có cả hàng tá cuốn sách về thiên văn mà đối với tôi khi ấy chúng còn thua mấy cây kẹo “kít”.

Những đêm bầu trời đầy sao, bố bế tôi lên sân thượng, nhìn thứ ánh sáng lấp lánh trên bầu trời tôi biết chúng đẹp, đẹp cả trong suy nghĩ của tôi và trong từng câu nói của bố. Lúc đó tôi chỉ biết đến ánh sáng dìu dịu của “nó”-ánh sáng mà tôi nghĩ rằng đó là ngọn đèn cầy mà mẹ để dành cắm trên chiếc bánh sinh nhật tôi.Tôi đưa ánh mắt nhìn theo hướng chỉ tay của bố, chăm chú nghe từng lời bố nói (dù tôi chẳng hiểu gì cả) nhưng tôi biết bố vui vì điều đó. Bố cũng biết rằng một đứa trẻ như tôi chưa đủ khả năng để hiểu cái thế giới vĩ mô đó. Nhưng bố vẫn luôn tìm cách lí giải cho tôi về các chòm sao mà theo bố đó là các vị thần Hy Lạp. Bố muốn cấy vào tôi tình yêu thiên văn và cuối cùng bố đã đạt được.

Đến khi tôi có thể đọc tốt, cũng như bao đứa trẻ khác tôi như bị cuốn vào thế giới truyện tranh. Những cuộc phiêu lưu của nhóm bạn Nobita,hay chú khỉ con Songoku luôn làm tôi phấn khích. Tôi thích truyện tranh bởi tôi cũng là một đứa trẻ, vì các bạn mang sức mạnh chính nghĩa…. và vì những vùng đất lạ cũng có sức cuốn hút tôi.

Đêm, nhìn lên bầu trời tôi mơ được biết đâu là “Na mêc” là “Hành tinh cảm”,”Hành tinh tím”….tôi ngây thơ hỏi bố về điều đó.Ông trả lời rằng đó không phải là sự thật, rằng các tác giả chỉ tưởng tượng ra thôi,khoa học chưa hề kết luận điều đó.Tôi ứ chịu.Tôi khóc.Bố dỗ dành tôi, mẹ ôm tôi vào lòng.Tôi vẫn không thôi khóc. Một tuần sau đó tôi cố tìm một chút hi vọng trong các tài liệu mà bố tôi có về thiên văn, dù không hiểu các khái niệm trong sách rõ lắm nhưng tôi cũng biết rằng điều bố nói là sự thật.Tôi thôi không nghĩ đến điều đó nữa. Tôi không muốn quan tâm cái vũ trụ không có loài người đó.

Tuổi teen…..

Sau một thời gian tôi chúi mũi vào học, mơ ước được trở thành kĩ sư đã chiếm hết đầu óc tôi. Lịch học những năm phổ thông thật dày đặc, tôi suốt ngày phải ở trường mà có khi đi học thêm mãi đến tận khuya mới về.Những giờ phút ngắm sao cùng bố hoàn toàn chấm dứt.Thật may những nỗ lực của tôi cũng được đền đáp.Cầm trên tay giấy báo nhập học, tôi cười trong điên loạn. Bố mẹ, bạn bè, người thân chia vui cùng tôi. Tôi được tổ chức một buổi liên hoan ra trò.

Đêm trước khi ra thành phố học, tôi và bố mới lại có dịp ngăm sao cùng nhau. Nhỏ bạn tôi trở thành khách mời vinh dự cho buổi hàn huyên vũ trụ đó, nhưng nó ngủ mất. Đó cũng là lần đầu tiên tôi và bố ngồi nói chuyện như hai người đàn ông với nhau. Bố nhắc nhở tôi chăm lo việc học hành,cố gắng phấn đấu cho sự nghiệp sau này. Rồi bố nói về mơ ước lúc còn nhỏ của bố, bố không mơ thành một kĩ sư như tôi mà là trở thành một phi hành gia bay vào vũ trụ. Cái thời của bố nó nghèo, đâu có cái thú gì ngoài việc ngắm trăng sao miễn phí. Lúc đó tôi mới thấm thía lí do vì sao bố hướng tôi đến thiên văn. Tôi ngẫng người, tôi hứa với bố tôi sẽ kế thừa cái sở thích của bố. Hai bố con nhìn nhau cười rồi cùng nhìn về cái thế giới xa xôi vô tận, thế giới đã giúp tôi hiểu gia đình mình hơn…

Thiên văn học - cùng những kỷ niệm ngọt ngào - AlIun7r / Thiên văn học Đà Nẵng

Bây giờ…

Bước vào ngưỡng cửa đại học, tôi có khá nhiều thời gian rãnh.Ngoài việc đều đặn đến trường tôi vẫn chưa có lịch làm gì để quen với môi trường học mới.Tôi nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ bầu trời (vì ở đây không có chỗ “ngắm mà không bắn” như ở quê tôi). Những buổi chiều lang thang không việc gì làm tôi rẽ vào nhà sách, những cuốn sách thiên văn tuy không nhiều nhưng cũng có vài sách mới mà tôi chưa từng đọc. Đứng coi cọp đã một hồi, tôi cảm thấy ngại thôi đành mua một quyển về đọc vừa thích vừa tránh được ánh mắt soi mói của mấy bà trông hàng. Chuỗi ngày này qua ngày khác “chán như con gián” của tôi cũng dần qua đi.

Một ngày tôi thấy “tờ ap-phich PAC” thiên văn bách khoa được chưng ra gần một khu nhà tôi học. Cái cảm giác trăng sao của tôi lại hiện về, tan buổi học tôi phóng vội về nhà. Sẵn có cái máy tính ở phòng trọ, tôi nhanh chóng tìm ra địa chỉ diễn đàn thiên văn trường tôi trên google. Tôi đã tìm được một nguồn kiến thức mới. Niềm đam mê thiên văn chảy trong huyết quản gia tộc tôi được thổi lên,nó thôi thúc tôi, đưa tôi về với bố tôi về với mãnh đất “ngắm mà không bắn”……Bố ơi, chắc lâu lắm con mới về nhà được nhưng con sẽ không cô độc nơi đây đâu. Con sẽ lại tiếp tục cấy thiên văn vào bản thân con và những người khác như bố đã từng làm.

Lời kết

Cảm ơn diễn đàn thiên văn bách khoa PAC giúp tôi sẽ chia những điều này. Cảm ơn các bạn đã cho tôi được tiếp thêm những kiến thức mới về thiên văn. Cảm ơn vì những gì các bạn đã làm cho cộng đồng. Cảm ơn vì tất cả. Chúc cho diễn đàn ngày càng thu hút được nhiều bạn bè bốn phương. Chúc cho thiên văn học trở thành một môn khoa học lí thú với tất cả mọi người. Cảm ơn….

Tăng Xuân Trúc (Chantinh2th) – PAC

Content Protection by DMCA.com