Ngày còn bé, sống ở quê, may mắn nhà có cái sân to to. cái sân thượng ướt sương cũng to to nốt. Thế là hay ra ngắm sao… Ngày bé, sống một mình, cô độc, hay buồn, thế lại ra ngắm sao…
Ngày bé, thấy suy nghĩ của mọi người cứ vẫn coi mình là con nít, dù 6 tuổi đã phải hiểu thế nào là suy nghĩ của người khác dành cho mình. Muốn tìm đến những thứ xa xăm hơn, nơi suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ. Thế là ngắm sao…
Ngày bé, thích những thứ lấp lánh, thế là ngắm sao…
Ngày bé, những giấc mơ về những ngôi sao đỏ tung bay theo tấm thảm màn đêm, một ai đó cầm hoa và rải theo những ngôi sao tung bay. Hồi đó không hiểu gì, lớn lên mới biết, những ngôi sao “đỏ” đã ở trong tiềm thức từ lúc nào. Thế là ngắm sao…
Ngày bé, miền quê nghèo với khói sương đồng ruộng, đêm về là nông nhàn, đường làng trong những đêm trăng sáng đẹp lạ thường, bầu trời trở thành một nơi mà 1 thằng nhóc muốn hướng tới. Thế là thích nhìn trời…
Lớn lên 1 xiu nữa, biết khả năng con người là vô hạn, chu du khắp nơi, biết cái ước mơ chinh phục bầu trời là có thể thực hiện được.
Lớn lên 1 xiu nữa biết rằng nhà ta còn nghèo, quê ta còn nghèo, nước ta còn nghèo, chuyện sánh vai cùng các cường quốc năm châu về công nghệ là không thể. Chỉ đứng sau nhìn theo, dõi bước các vị tiền bối trên bầu trời.
Lớn lên 1 xiu nữa, vẫn chưa biết được thiên văn là cái gì, gặp được mấy bạn trường bên, cũng thích ngăm sao, cũng biết đôi chút thế nào là cách nối 1 chòm sao. Nhưng tuổi cấp 3 vẫn là cái tuổi mộng mơ, chỉ biết thích và ngắm trời sao lúc buồn.
Vào ĐH, xa nhà, một người đa cảm thích sống nội tâm càng buồn hơn khi không bạn bè, không người thân nơi xứ sở Đà Nẵng xa lạ. Lại buồn, lại ngắm những vì sao lung linh và ước gì ” mình luôn ở bên gia đình”.
Năm 2, quyết tâm thay đổi bản thân, cứng rắn và chững chạc hơn, thành 1 người tạm gọi là có-khả-năng-suy-nghĩ, nhưng những lúc bế tắc thì vẫn thỉnh cầu các vì sao xa xăm.
“Sao kia sao ở trên trời
Thế gian ai hiểu được người như ta”.
Tham gia Phố Bách Khoa – phobachkhoa.com, nay là svdanang.com, muốn cống hiến. Nhóm Phóng Viên ra đời trước CLB Thiên Văn mấy ngày. Dẫu thích trải nghiệm và luyện tập kĩ năng giao tiếp trong nghề báo nhưng mà ” CLB Thiên Văn ra đời rồi đó, cùng nói với anh bkd_tech (Ngô Lê trí Thức) là vì nó mà cống hiến, mình muốn đóng góp nhiều cho nó”.
Lúc đó chưa biết bk1312, chỉ biết mỗi bkd_tech và black_hole (Lê Hồng Nhung). Thế thì cũng tạm, tìm và liên lạc để kêu thêm mấy đứa bạn mình biết là tụi nó yêu thiên văn từ nhỏ như mình, mà sao, tụi nó thay đổi cả rồi. Ai cũng bận bịu bon chen. Thế là PAC thành lập với 8 mạng, ko có mình, dù rằng mình chờ đến giấy phút đó từng ngày. Hôm đó phải chạy qua ĐH Kinh tế mừ, điện về xinh lỗi rối rít, may mà mọi thứ diễn ra “khá ” là chấp nhận được.
Vào PAC, quen nhiều hơn, biết nhiều hơn, có nhiều bạn hơn, coi cái BCN PAC như là gia đình, Từ đó mới hiểu thiên văn thực sự là cái gì. bắt đầu đọc nhều sách hơn. Và quan trọng hơn là biết rằng những kẻ bị cho là ” điên” như mình ko còn cô độc trên con đường đi tìm sự kỳ diệu đến từ bầu trời.
Giờ PAC đang phát triển, tương lai đang chờ PAC, mọi người đã đên với thiên văn, nhiều tầng lớp, nhiều quá khứ, nhiều suy nghĩ, nhiều phong cách sống khác nhau. Nhưng cùng một niềm đam mê thì hãy cùng nhau sống cho lửa nhiệt huyết nó dâng trào.
Giờ không còn mơ về những ngôi sao “đỏ” nhưng mà, những ngôi sao trên bầu trơi vẫn ở đó, chờ ta.
Giờ mới biết, thiên văn không phải như ngày bé tưởng tượng, nhưng, vẫn thích ngắm các vì sao xa xăm, đếm những ngôi sao vụt tắt trong màn đêm u tối.
Có ai, hay ai đã từng 1 lần nghĩ về thiên văn như GM ko nhỉ ?
May mắn vì mình có những người bạn đường đáng mến!
Phan Minh Tuấn – PAC
Bình luận